半ばは自己の幸せを、半ばは他人の幸せを

Trở thành con gái người lập nên Shorinji Kempo

Lời giới thiệu cuốn sách This Is Shorinji Kempo: Truly Valuing Love Is the Epitome of Strength*.

Khi cha tôi 36 tuối, ông đã xây dựng Shorinji Kempo thành một phương pháp phát triển bản thân. Ông đã cống hiến cả phần đời còn lại của mình để đào tạo, giúp đỡ người khác để họ tốt hơn. Dù là thuở Shorinji Kempo còn là đạo trường nhỏ hay khi đã trở thành một tổ chức có những đóng góp lớn lao cho xã hội, cha tôi luôn luôn nghĩ cách để mọi người tiến bộ hơn ở gia đình, ở nơi làm việc hay ở đạo trường. Ngay trong nhà, khi có những môn sinh sống cùng, cha tôi luôn nói rằng ông đang tìm cách nâng cao trình độ của họ và tôi.

Gần đây tôi mới nhận ra rằng tôi là một trong những thành quả mà cha mình dạy dỗ nên.

Năm 2007, tôi có cơ hội xuất bản cuốn sách này vào dịp kỷ niệm 60 năm ra đời Shorinji Kempo. Trong khi viết và nhìn lại quá khứ, tôi nhận ra rằng “sự chắc chắn” mà cha tôi đã truyền cho khi ông tạo ra ảnh hưởng tích cực đối với tôi.

Một số đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi sự nghiêm khắc của người cha. Cách đánh giá và hành động của họ tuân theo những câu hỏi như: “Cha mẹ mình có cho phép việc này không?” hay “Cha mẹ mình sẽ làm gì trong trường hợp này?”. Tuy nhiên, bạn có thể ngạc nhiên khi biết rằng tôi không có cảm giác như vậy.

Để tôi cho bạn một ví dụ. Trong 30 năm, từ khi cha tôi đột ngột qua đời, tôi thành người trụ cột của gia đình, tôi chưa một lần tự hỏi: “Cha mình sẽ làm gì trong trường hợp này?”.

Hiện nay, Shorinji Kempo vẫn còn do đàn ông thống trị, còn tôi lại là người phụ nữ đứng đầu tổ chức, nên tôi cũng có những lúc bối rối khi đưa ra những đánh giá và quyết định. Ngay cả những lúc đó, tôi vẫn tự mình quyết định vì đó là điều mà cha đã truyền cho tôi.

Khi tôi nghĩ lại, cha tôi đã thường hỏi các học trò và các thành viên trong nhà câu hỏi “Tại sao?”. Ông luôn cố để mọi người không chỉ làm theo và tuân lệnh mà còn phải suy nghĩ và hành động vì chính bản thân họ. Ngay cả khi bạn có sự khác biệt với cha tôi, ông cũng đánh giá bạn một cách công bằng khi bạn tự suy nghĩ và hành động. Sau đó, ông cho họ lời khuyên. Mặt khác, cha tôi khiển trách nghiêm khắc những người hành động không suy nghĩ.

Cha tôi thường nói với tôi: “Hãy tin vào cảm xúc của con.” Việc phát triển các cảm xúc trung thực là một cách mà đôi khi cha tôi đã giúp đỡ tôi. Ông đã chỉ cho tôi những điều tốt đẹp, những nơi thú vị để gặp gỡ mọi người. Khi tôi còn bé, tôi đã gặp những người trưởng thành và nghe họ nói chuyện về chính trị, kinh tế, văn hóa và giáo dục.

Sau đó, cha tôi luôn lắng nghe những gì tôi nói hoặc những gì tôi hỏi. Ví dụ: Mặc dù quan điểm và sự phân biệt của tôi chỉ là của một đứa trẻ nhưng cha tôi không bao giờ phản bác mà luôn cố để tôi nâng tầm suy nghĩ cao hơn. Ông thường nói: “Đó là những gì cha nghĩ thôi”. Sau khi giải thích, ông bảo: “Nghĩ kỹ lại xem nào”. Đó là cách ông coi tôi như một người trưởng thành. Hơn hết, ông không bao giờ so sánh tôi với người khác.

Thậm chí khi tôi muốn làm gì đó ngoài khả năng, cha tôi gợi ý cho tôi những khả năng tương tự và nói: “Con có thể làm thế này”. Bây giờ, những điều đó đã thấm sâu vào tôi. Tôi không nói như thế là tốt hay xấu. Tôi đơn giản là sản phẩm của sự cống hiến của cha tôi theo cách của một người thầy.

Ước muốn của cha tôi là phát triển cá nhân để làm cho xã hội tiến bộ hơn. Để thực hiện điều ấy, cha tôi đã nói với mọi người về suy nghĩ của ông và quản lý công việc của mình trên một phạm vi rộng lớn.


Ảnh: Sư gia Tông Du Quý phát biểu tại Đại hội Shorinji Kempo Toàn Nhật Bản, tháng 11 năm 2015

Nguồn: WSKO